[Fanfic Mạnh Bà] Nhật Kí Trốn Khỏi Địa Phủ
  • Mặc dù cô chưa yêu ai bao giờ, cũng không biết tình yêu là gì. Nhưng làm gì có chuyện ai là không thể sống thiếu ai cơ chứ? Nghe chẳng phải rất nực cười hay sao?
  • “ Tớ vừa về. Cậu đang làm gì đấy? Quà à?" Cô tiến lên một bước để nhìn kỹ hành động của Nhật Hiểu hơn. Lúc này không để ý kĩ, bây giờ Mạnh Diệp mới nhìn thấy trên chiếc hộp được thắt một chiếc nơ lớn màu lam.
  • Bên trong còn có một chiếc áo sơ mi nam được xếp gọn gàng, một đôi giày da màu đen sáng bóng. Đây là quà của nam?
  • Nhật Hiểu vẫn ngồi tỉ mỉ gấp đồ cho vào, tuy không nhìn lên nhưng vẫn thấy được cô tươi cười vui vẻ thế nào.
  • “Đúng vậy. Chẳng lẽ cậu không biết chuyện gì hay sao?"
  • Mạnh Diệp vừa cầm lấy tách nước, chỉ mới nhấm nháp một ngụm đã bị lời nói của Nhật Hiểu thu hút, cô nhíu mày không hiểu hỏi lại Nhật Hiểu: "Chuyện gì cơ?"
  • Chẳng lẽ cô vừa mới đi ra ngoài có ba giờ đồng hồ mà ở kí túc xá đã xảy ra chuyện gì hay sao? Không thể nào. Lúc này khi cô trở về vẫn còn thấy mọi người giữ thái độ bình thường mà, hoàn toàn không giống như vừa mới xảy ra chuyện một chút nào.
  • Nhật Hiểu nghiêng đầu, cười mờ ám: “Thì hôm nay là sinh nhật anh trai tớ đấy. Đừng nói với tớ là cậu không biết nhé?"
  • Mạnh Diệp ngây người, hôm nay là sinh nhật của Hàn
  • Đông Quân à? Chuyện này đúng là cô không hề hay biết
  • gì cả thật.
  • Nhưng mà..
  • Rốt cuộc đây là loại chuyện gì đây chứ? Sinh nhật của Hàn Đông Quân thì liên quan gì đến cô?
  • Nhật Hiểu thấy cô không trả lời, liền biết ngay cô không hề biết chuyện này, cô cũng đoán được rồi: "Thôi tiêu rồi bạn của tớ ơi! Đến sinh nhật của bạn trai tương lai mà cũng không biết được hay sao? Hãy da, nhất định phải để cô em gái này đứng ra nói thì cậu mới biết được.”
  • Hiếm có khi anh trai cô lại không bài xích nữ sắc như vậy, vậy để cô thuận nước đẩy thuyền, một bước đẩy Mạnh Diệp ngã vào lòng anh cô vậy. Chẳng ai biết được ngày hôm đó nhìn thấy anh trai cô bước ra với Mạnh Diệp từ trong xe, cô vui mừng đến mức như muốn đốt pháo ăn mừng đâu.
  • Rốt cuộc đây là loại chuyện gì đây chứ? Sinh nhật của Hàn Đông Quân thì liên quan gì đến cô?
  • Nhật Hiểu thấy cô không trả lời, liền biết ngay cô không hề biết chuyện này, cô cũng đoán được rồi: “Thôi tiêu rồi bạn của tớ ơi! Đến sinh nhật của bạn trai tương lai mà cũng không biết được hay sao? Hãy da, nhất định phải để cô em gái này đứng ra nói thì cậu mới biết được.”
  • Hiếm có khi anh trai cô lại không bài xích nữ sắc như vậy, vậy để cô thuận nước đẩy thuyền, một bước đẩy Mạnh Diệp ngã vào lòng anh cô vậy. Chẳng ai biết được ngày hôm đó nhìn thấy anh trai cô bước ra với Mạnh Diệp từ trong xe, cô vui mừng đến mức như muốn đốt pháo ăn mừng đâu.
  • Cũng tại tên ôn thần đó, đột nhiên xuất hiện chắn ngang đường làm phân tâm cô. Báo hại cô những ngày sau đó đều đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực, làm gì còn nhớ đến chuyện này chứ? Giờ nghĩ lại đúng là thấy rất phí mà.
  • Cô vốn cũng định để hai người này đến với nhau một cách tự nhiên nhất, nhưng chỉ sợ là đợi hai người bọn họ chắc phải mất bốn năm năm nữa.
  • Mà cũng không chắc rằng bốn năm năm năm nữa bọn họ có kết quả hay không nữa.
  • Mạnh Diệp nghiêng đầu, vẫn chưa thể tiêu hóa được mấy lời mà Nhật Hiểu mang đến cho cô một chút nào.
  • “Cậu nói gì vậy chứ?"
  • “Chẳng phải trước hay sao gì thì cậu cũng trở thành bạn gái của anh trai tớ sao? À mà, cậu còn chưa kể cho tớ biết vì sao hai người lại quen biết nhau nữa đấy?"
  • “Ai nói với cậu rằng tớ và anh ta là..."
  • Nhật Hiểu cười khúc khích, nháy mắt với cô:
  • “Không cần ai nói cả, nhìn thấy biểu hiện của hai người thì tớ tự hiểu thôi." Hay thật, đến cả cô còn không biết mình có biểu
  • hiện gì đặc biệt nữa cơ?
  • “Biểu hiện gì chứ?"
  • Nhật Hiểu lẩm bẩm: “Sớm hay muộn gì thì cậu cũng là chị dâu tớ thôi."
  • Mạnh Diệp nhíu mày, lời của Nhật Hiểu vừa nói cô nghe không rõ, chỉ loáng thoáng dừng lại ở hai từ “chị dâu".
  • "Cậu nói gì cơ?"
  • “À, không có gì. Lúc này tớ nói đùa với cậu thôi.
  • Nhưng cậu vẫn chưa kể cho tớ nghe chuyện của hai
  • người đấy nhé!”
  • Mạnh Diệp đặt cốc nước lại chỗ cũ, thay dép vào nhà mà đi đến bên cạnh giường mình, sau đó mới ngồi đối diện Nhật Hiểu mà đáp lại hững hờ: “Có chuyện gì đặc biệt đâu cơ chứ?"
  • “Làm sao cậu gặp được anh trai của tớ, tớ chưa giới thiệu hai người cho nhau nữa mà." Cô cười thầm, đừng hi vọng mon men nghĩ đến chuyện sẽ giấu được cô.
  • Nhìn hình ảnh cô gái trước mắt mình đang điều chỉnh tư thế, ngồi thẳng người mà hướng mắt về phía cô chờ đợi, Mạnh Diệp bất chợt lại cảm thấy bất an.
  • Cô ngồi thẳng người, trước ánh nhìn đấy lại cảm thấy khó chịu mà hắn giọng: “Anh ấy đã cứu tớ."
  • Nghiêng đầu né tránh ánh nhìn của Nhật Hiểu, cô lại nói tiếp: “Là hôm ở Mộc An đấy, tớ bị lạc vào rừng, người mà tớ gặp chính là anh ấy."
  • Nhật Hiểu thoáng chốc bất ngờ, như “sốc" trước thông tin của Mạnh Diệp mới vừa “khai báo” ra. Cũng không phải Nhật Hiểu chưa từng nghĩ đến việc sẽ gán ghép cho Mạnh Diệp và anh trai mình nhưng mà như vậy chẳng phải là nằm ngoài dữ liệu của cô rồi hay sao?
  • Cả đời Nhật Hiểu chưa bao giờ dám tin vào hai chữ “duyên phận” bởi càng nghe lại càng cảm thấy mỏng manh. So với những làn khói hững hờ nơi chiều tà, “duyên phận” lại càng mờ ảo hơn rất nhiều lần.
  • Cũng vì một lần lỡ lầm tin vào hai chữ “duyên phận" mà mối tình đầu đây sai trái đó của cô cũng bắt đâu.
  • Nhưng hôm nay thì lại khác, cô hoàn toàn tin đây là một sự sắp đặt của tạo hóa.
  • Hai người xa lạ, vì cớ gì lại quen biết được nhau? Vì cớ gì lẽ ra phải là một cuộc gặp gỡ theo đúng trình tự thì lại chuyển thành một tình huống khác? Vì cớ gì...
  • Vì cớ gì một cuộc gặp gỡ tưởng chừng đã kết thúc
  • thì hóa ra chỉ là bắt đầu?
  • Vì cớ gì lại ở gần nhau đến thế?
  • Há chẳng phải vì hai chữ “duyên phận" hay sao?
  • Trái đất vốn dĩ vẫn rất tròn, nhưng nếu quanh đi quẩn lại lại chỉ gặp được một người thì đây chắc chắn là do "duyên số".
  • “Chỉ có vậy thôi?" Không đúng, nếu chỉ có như vậy thì làm sao Mạnh Diệp lại gặp được Hàn Đông Quân một lần nữa mà ngồi trên xe của anh ấy?
  • Diên Hạ nhìn côn hằng ánh mắt khó hiểu: “Chứ cậu muốn có thêm chuyện gì nữa hay sao?"
  • “Không phải... Ý tớ là làm sao hôm đó cậu gặp lại được anh tớ chứ? Còn đi về bằng xe của anh ấy nữa, chuyện này đúng thật không giống tác phong làm việc của cậu một chút nào cả.”
  • Mạnh Diệp mà cô quen biết tuyệt đối sẽ không tùy tiện ngồi trên xe của đàn ông, cho dù người đó có ơn cỡ nào. Chỉ trừ khi trong trường hợp cấp bách hoặc người đó đã quá thân thiết với cô. Bởi vì Mạnh Diệp rất sợ những phiền phức không đáng có.
  • Nếu nói như vậy thì thật sự có hai khả năng xảy ra chuyện này. Một là, Hàn Đông Quân và cô đã vượt ngưỡng thân thiết bình thường. Hai là, Mạnh Diệp đã gặp phải một chuyện gì đó.
  • Nhưng... Nhìn cử chỉ của bọn họ hôm đó, phương án của Nhật Hiểu đã phải hoàn toàn thất bại rồi. Bọn họ không thân thiết đến mức như thể đâu.
  • Càng ngẫm thì lại càng thấy phương án thứ hai khả thi hơn rất nhiều lần, việc này cũng có nghĩa rằng Mạnh Diệp đã gặp phải một chuyện gì đó không ổn trong đêm hôm đó rồi.
  • Mạnh Diệp cũng thầm quan sát Nhật Hiểu, trong lòng không ngừng cảm thán: Thật không hổ danh là con gái của nhà có truyền thống trong lĩnh vực an ninh, chẳng có gì là có thể qua mắt được cô ấy cả.
  • Ngoại trừ khi để tình cảm xen vào thì Nhật Hiểu
  • chính là người lý trí và sáng suốt hơn bất kì ai cả.
  • Thực tế mà nói, Mạnh Diệp rất nể phục Nhật Hiểu, cô ấy có tất cả những thứ mà các cô gái hằng ao ước, thông minh, xinh đẹp, lanh lợi và sắc sảo đúng lúc.
  • Chỉ tính riêng Nhật Hiểu thôi đã thế này rồi, vậy thì anh trai cô ấy là người trong ngành còn đáng sợ hơn thế nào nữa chứ?
  • Mạnh Diệp bất giác rùng mình một cái, chỉ nghĩ thôi cô cũng cảm thấy hết sức hãi hùng rồi.
  • Cô lại bất giác nhớ đến ánh mắt trầm lặng như mặt hồ rộng mênh mông kia của anh. Một sinh viên xuất sắc về mặt lý thuyết lẫn thực hành như cô cũng không có cách nào có thể đọc được suy nghĩ của anh. Thậm chỉ ngay khi giây phút cô vừa mới lơ là thì anh đã ngay lập tức thừa cơ hội này để mà đọc ngược lại những suy nghĩ của cô.
  • Thật mất mặt, thật hổ thẹn cho danh xưng là sinh viên khoa Tâm lý như cô, chuyện này đồn đại ra bên ngoài liệu có khi nào mọi người sẽ cười vào mặt và khuyên cô nên đổi ngành hay không chứ? Chuyện này... Thật ra cũng rất khó để nói rõ ra được lắm.
  • Mạnh Diệp thở dài một hơi, hơi nghiêng người tựa vào đầu giường, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng suối róc rách, tí tách truyền đến tai Nhật Hiểu.
  • “Hôm đó tớ đi làm về trễ đấy, sau đó giữa đường lại gặp phải một đám lưu manh. Bọn chúng có cả một đám người rất đông, tớ suýt nữa đã không thoát khỏi, phải làm mồi cho bọn chúng rồi. Cũng may... Cũng may là anh ấy đã cứu tớ, nếu không có lẽ cái mạng này cũng không còn nữa rồi. Thật sự nếu ngày hôm đó Hàn Đông Quân không xuất hiện thì có lẽ thứ cậu nhìn thấy chỉ là một cái xác lạnh."
  • Lời nói của Mạnh Diệp làm chấn động không hề nhỏ đến Nhật Hiểu, từng sợi dây thần kinh theo lời nói của Mạnh Diệp mà căng cứng, đầu óc của Nhật Hiểu tạm thời bị đông lại thành một khối, không thể hoạt động được bình thường.
  • Phải mất một khoảng thời gian sau đó, cô mới có thể lắp bắp hỏi lại Mạnh Diệp bằng giọng điệu vô cùng lo lắng.
  • “Hạ Hạ, cậu... Rồi những tên đó có làm gì cậu
  • chưa? Có bị xây xước ở chỗ nào hay không?" “Không sao, tớ không sao cả. Bọn chúng chưa kịp làm gì với tớ đâu."
  • Nhật Hiểu tức đến đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể băm những tên đó ra thành trăm mảnh, giọng nói thốt ra có phần đanh thép: “Những thể loại đó sao vẫn chưa bị bắt nữa chứ? Cậu nói xem cậu gặp được họ ở đâu? Để tớ sẽ giúp cậu tống chúng vào tù. Cục tức này tớ nuốt không trôi mà. Luật pháp vẫn còn đó chứ phải không có đâu, dám làm càn, thật là
  • Mạnh Diệp nhìn cô không chớp mắt, đến khi lửa giận của Nhật Hiểu có phần vơi đi bớt, vừa quay mặt nhìn sang Mạnh Diệp đã thấy cô ấy đưa một ngón tay cái lên, ánh mắt lấp lánh: “Wow, Hiểu Hiểu, cậu thật ngầu! Tớ chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, khí chất đúng thật là không lẫn vào đâu được mà."
  • Chính xác. Là loại khí chất mà chỉ có con nhà quan võ mới có ấy, thật sự rất đáng ngưỡng mộ mà.
  • “Thôi được rồi. Cậu cứ nhìn tớ như thế khiến tớ cảm thấy có một chút gì đó rất kì lạ đó. Cứ như là..." Nhật Hiểu liếc mắt nhìn cô, cười gượng gạo, “Nhưng mà ‘quá tam ba bận' đấy nhé, anh tớ đã cứu câu hai lần rồi, nếu thật sự còn một lần nữa thì đúng thật là..."
  • “Thật là gì cơ?"
  • “Thì tất nhiên chính là... Mà thôi bỏ đi, người ta đã giúp cậu như thế, vậy sinh nhật người ta, cậu cũng nên tặng một chút gì đó để cảm ơn đi chứ, có đúng không?"
  • Chuyện này không cần Nhật Hiểu phải nói, cô cũng
  • hiểu rõ mình nên làm gì mà.
  • Chỉ là... Mạnh Diệp thật sự không biết anh thích gì nên chọn quà thật sự rất khó, nhỡ đâu thứ cô chọn lại không vừa ý anh thì sao đây?
  • Cô có phần trầm lắng một chút, sau đó nhẹ giọng nói với Nhật Hiểu: "Cậu nói xem anh trai cậu thích cái gì chứ? Tớ nên tặng quà gì đây?"
  • Nhật Hiểu nghe cô hỏi cũng nghiêng đầu suy nghĩ,
  • sau đó đáp lại cô bằng mấy từ vỏn vẹn: "Xe và quân
  • phục."
  • 'Nụ cười bên môi Mạnh Diệp méo lại, môi mím chặt thành một đường dài.
  • Tiền đi làm thêm bấy lâu nay của cô cũng không đủ để thực hiện được phân nửa sở thích của anh đâu. Có khi tặng quà sinh nhật xong cho anh, cô lại trầm cảm mất.
  • Nhìn thấy vẻ mặt bị đông cứng lại nhất thời của Mạnh Diệp, Nhật Hiểu cười nắc nẻ, bước đến cạnh cô mà ngồi xuống đó, một tay vỗ vỗ lên vai Mạnh Diệp.
  • "Nhìn vẻ mặt cậu kìa, tớ chỉ vừa đùa với cậu một chút thôi mà đã căng thẳng đến thế cơ à. Quà gì không quan trọng, quan trọng là tấm lòng của cậu thôi. Anh trai tớ không là một người câu nệ tiểu tiết đâu. Không phải lúc nào những món quà đắt cũng có giá trị. Nên cậu không cần phải lo lắng đâu.”
  • Nói cũng đúng.
  • Nhưng mà... Chọn quà cho nam là lần đầu tiên cô thử, cô cũng không biết các anh thích gì để chọn cho phải nữa. Nếu đổi lại là chọn cho một cô gái thì đã dễ hơn rất nhiều rồi. Haizz...
  • "Hay là một xíu nữa cậu ra phố chọn với tớ chọn quà có được không? Những chuyện này tớ thật sự không rành cho lắm..."
  • "Được rồi. Tớ sẽ đi cùng cậu." Mặc dù cô cũng chẳng có kinh nghiệm gì mấy. Trước đây mỗi lần chọn quà tặng cho Hàn Đông Quân, Nhật Hiểu thường chọn theo cảm tính của mình, cứ thấy thứ gì hợp mắt thì lấy mà thôi. Hoàn toàn không mấy để tâm đến vật đó có ý nghĩa gì cả.
  • Tranh thủ lúc Mạnh Diệp đi thay quần áo để ra ngoài chọn quà. Nhật Hiểu nhanh chóng lấy điện thoại ra, "search" một dòng lên mạng: Nên tặng quà sinh nhật gì cho bạn trai?
  • Sau đó cô lướt vài cái, phát giác ra dường như có không đúng lắm. Nhật Hiểu đành xoá dòng ấy, thay bằng dòng chữ. Nên tặng gì để tỏ tình với con trai.
14
Chương 30